Chủ Nhật, 30 tháng 1, 2011

Năm Mão kể chuyện về Oscar - Chú mèo có khả năng tiên tri về cái chết

    Oscar là một trong 6 con mèo được nuôi tại Trung tâm Điều dưỡng và Phục hồi chức năng Steere, Providence, Rhode Island – nơi chăm sóc và điều trị những người mắc chứng mất trí nhớ trầm trọng.

    “Khi tôi gặp Oscar lần đầu tiên, nó chẳng muốn làm điều gì với bất kỳ ai." - Tiến sĩ David Dosa, người đã công bố hiện tượng kỳ lạ này trong một bài báo trên tạp chí New England Journal of Medicine vào năm 2007 cho biết - "Con vật dành phần lớn thời gian vào việc lẩn trốn người hoặc tìm một chỗ yên tĩnh để tận hưởng ánh nắng mặt trời”. Trong những lần đầu tiên gặp Oscar, Dosa đã bị con mèo cắn.

    Có vẻ như Oscar không muốn giao tiếp với con người. Trên thực tế nó đang để dành sức lực cho một công việc quan trọng hơn nhiều: Báo trước cái chết của các bệnh nhân.

    Dosa kể lại một trường hợp khi nhân viên đã tin chắc về cái chết sắp xảy ra của một bệnh nhân nhưng Oscar từ chối ngồi với người đó, và thay vào đó, Oscar đi xuống ngồi trên giường của một bệnh nhân dưới hành lang. Oscar đã đúng: Người mà nó chọn để ngồi đã chết trước.



    Dosa cho biết không có bằng chứng khoa học để giải thích khả năng của Oscar, nhưng ông nghĩ rằng con mèo có thể đáp ứng với một pheromone hoặc mùi mà con người không nhận ra.

Oscar và Tiến sĩ Dosa

    Thomas Graves, chuyên gia về mèo tại Đại học Illinois nhận định: "Mèo có thể cảm nhận được khi nào thì chủ nhân hoặc các con vật khác bị ốm. Chúng cũng biết được sự thay đổi thời tiết và còn dự báo được động đất".

    Bà K đang nằm im trên giường. Bệnh nhân này thở đều nhưng không sâu. Đột nhiên Oscar nhảy lên giường của bà và ngửi không khí. Nó xoay theo hình vòng tròn hai lần trước khi nằm bên cạnh bà K.

    Một y tá bước vào phòng và kiểm tra sức khỏe bà K. Cô ngừng lại khi nhìn thấy Oscar. Với vẻ mặt lo lắng, người y tá lấy phiếu theo dõi bệnh nhân rồi gọi điện thoại.

    Chỉ trong vòng nửa giờ người thân của bà K xuất hiện. Oscar không hề nhúc nhích. Thay vào đó nó kêu khẽ và dụi đầu nhẹ nhàng vào cơ thể người bệnh. Một cháu trai của bà K hỏi mẹ: “Con mèo làm gì ở đây vậy?”. Người mẹ, cố kìm nén nước mắt, nói với cậu bé: “Nó ở đây để giúp bà lên thiên đường”.

    30 phút sau bà K trút hơi thở cuối cùng. Oscar ngồi dậy, nhìn xung quanh rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Nó đi nhanh và nhẹ nhàng đến nỗi những người thân của bà K không hay biết.
Giáo sư David Dosa và mèo Oscar.

    Những câu chuyện của Oscar được tập hợp trong một cuốn sách có tựa đề “Making Rounds With Oscar: The Extraordinary Gift of an Ordinary Cat” (tạm dịch: Gặp gỡ Oscar: Khả năng phi thường của một con mèo bình thường). Tác giả cuốn sách chính là David Dosa – giáo sư trợ giảng của Đại học Brown. Vị giáo sư 37 tuổi hy vọng rằng khi đọc chuyện về Oscar, độc giả cũng sẽ hiểu thêm về hội chứng suy giảm trí nhớ và việc chăm sóc người bệnh lúc cuối đời.


    Dù độc giả của cuốn sách về Oscar có tin khả năng kỳ lạ của con mèo hay không thì sự hiện diện của nó bên cạnh những người sắp chết vẫn là món quà vô giá. Nó được coi là niềm an nủi đối với những bệnh nhân phải đối mặt với những khoảnh khắc khó khăn nhất trong cuộc đời họ.

Oscar đang đi tuần tra tại trung tâm Steere ở Providence, Rhode Island. Ảnh: AP
    Oscar đến trung tâm lúc 6 tháng tuổi và nay đã 6 tuổi. Nó cũng đi vòng quanh các giường bệnh giống như bác sĩ và y tá, nhưng nhìn chung không thân thiện mấy với bệnh nhân. Mặc dù hầu hết các gia đình biết ơn trước lời cảnh báo của Oscar, nhưng một số người đã yêu cầu mang con vật đi khi họ nói lời vĩnh biệt với người thân. Khi bị đẩy ra khỏi phòng Oscar thường cào cửa và kêu gào thảm thiết. Giờ đây Oscar vẫn sống trên tầng 3 của Trung tâm y tế Steere, nơi dành cho những người già mắc bệnh Alzheimer và nhiều dạng suy giảm trí nhớ khác.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Translate

Bài đăng Phổ biến